Mother-in-law pointed: “If this bed sheet has red stains, I will give you 40 taels of gold. If not, get lost, you slut.”

Red bed sheet and 40 gold vow

The night before the wedding, Lan sat in front of the mirror, her fingers trembling as she touched the white veil. In her deep eyes, happiness mixed with fear. Happiness because tomorrow she would be able to live with the man she loved – Dung. Fear because she knew her future mother-in-law – Mrs. Phuong – was strict and notoriously patriarchal in the area.

“Daughter, marriage is a turning point in your life. You must preserve yourself and your dignity. No matter what people think, as long as you live a clean life, heaven will know and earth will know.” – The words of your biological mother still echoed in Lan’s ears.

But Lan never expected that the first challenge in her life as a daughter-in-law would not come from her husband, but from her mother-in-law.

Bed sheet drama

The wedding ended with cheers, Lan was led to the bridal chamber. The room was lavishly decorated, the bed was covered with pure white sheets. While everyone was still laughing and talking, Mrs. Phuong suddenly walked in, her face cold, pointing straight at Lan:

“If the bed sheet is red tonight, I will give you 40 taels of gold. If not, tomorrow you pack your things and leave my house. Don’t even think about stepping foot in this family!”

The whole family was stunned. Whispers arose. Mrs. Phuong was known for maintaining the old traditions, valuing “virginity” as a family treasure. But the way she spoke like a knife slashed, turning the happy day into a court case.

Lan stiffened, her face pale. Before she could react, Dung quickly spoke up:

“Mom! Why do you say that? I married Lan because I love her. Virginity cannot be used as a measure of human dignity!”

“Shut up!” – Mrs. Phuong shouted. – “A woman who is no longer a virgin and comes to this house is a disgrace to her ancestors. I spent money to raise you, I have the right to choose a worthy daughter-in-law!”

Sighs and pitying looks were directed at Lan. She felt like she was being pushed into a deep hole.

Long Night

The door closed. Lan sat hugging her knees in the corner of the bed, tears rolling down her face. Dung walked over, hugged his wife, and whispered:

“Don’t worry. I believe in you. Tomorrow, I will take you away from here if Mom doesn’t change.”

But Lan understood that leaving meant losing everything – her job, her honor, and even her family’s trust. She remembered the innocent days of their love, the times they held each other’s trembling hands on street corners. Lan had never crossed the line, but did the red blood stain on the bedsheet have to appear to prove her innocence?

At midnight, Lan burst into tears: “If there is nothing tomorrow, what will I do?”

Dung squeezed his wife’s hand: “I will protect you. Love does not need to be proven by the color of the sheet.”

The fateful morning

It was still foggy when Mrs. Phuong banged on the door loudly, dragging along several relatives. The whole house seemed to have turned into a jury.

“Look! Is the bed sheet red or white? If it’s white, get lost!” – Mrs. Phuong said each word.

Lan trembled, her legs went weak. Dung tried to shield his wife but Mrs. Phuong pushed him away. The blanket was pulled away – the whole room held its breath.

The bed sheets are… pure white.

Một thoáng im lặng chết người. Rồi bà Phượng bật cười khanh khách:

“Ha! Tao đã nói mà! Đàn bà bây giờ toàn thứ lừa lọc. Cút! Nhà tao không chứa loại gái mất nết!”

Lan gục xuống, mặt tái nhợt. Đúng lúc ấy, một giọng nói khàn đục vang lên:

“Chị Phượng, chị thật quá đáng rồi.”

Mọi người quay lại. Đó là bà Thoa – chị họ của chồng Lan, người vốn hiền lành ít nói.

“Trinh tiết không phải thước đo giá trị một người phụ nữ. Hơn nữa, y học đã chứng minh không phải ai lần đầu cũng ra máu. Chị lấy cái cớ đó để bức ép con dâu, chị có còn lương tri không?”

Cả đám đông xôn xao. Bà Phượng đỏ mặt, nhưng vẫn cứng giọng:

“Dù thế nào, tôi không chấp nhận con dâu dơ dáy!”

Bí mật bị phơi bày

Ngay lúc ấy, tiếng gậy gõ cộc cộc vang lên. Ông Bảy – em ruột bà Phượng – từ ngoài sân chống gậy bước vào, giọng trầm ấm:

“Chị Phượng, chị có nhớ chuyện năm xưa không? Chính chị cũng từng bị gia đình chồng ép chứng minh trinh tiết. Ga giường sáng hôm đó cũng trắng. Nếu không nhờ anh rể tôi đứng ra bảo vệ, chắc gì chị đã có ngày hôm nay. Sao chị lại đem cái khổ mình từng chịu để hành hạ con dâu?”

Cả phòng lặng ngắt. Bà Phượng bàng hoàng, mặt cắt không còn giọt máu. Bí mật bà giấu suốt mấy chục năm nay nay bị em ruột khơi lại.

Ông Bảy tiếp lời:

“Con người ta sống không phải bằng màu đỏ trên ga giường, mà bằng nhân cách, sự thủy chung, hiếu nghĩa. Nếu chị còn khăng khăng, thì chính chị đang tự vả vào quá khứ của mình.”

Cao trào và sự thức tỉnh

Dũng ôm lấy Lan, nhìn thẳng vào mẹ:

“Con yêu Lan vì cô ấy nhân hậu, trong sáng. Nếu mẹ không chấp nhận, con sẽ đưa vợ đi. Nhưng con thề, con sẽ không bao giờ tha thứ cho sự bất công này.”

Ánh mắt Dũng sáng quắc, giọng anh vang dội. Họ hàng nhao nhao bênh vực: người nhắc chuyện hiếu nghĩa, kẻ bảo vệ Lan. Dưới sức ép, bà Phượng run rẩy, đôi mắt ngấn lệ.

Bà chợt nhớ lại năm xưa, đêm tân hôn đầy tủi nhục của chính mình. Khi ấy, bà cũng từng thầm hận sự bất công, nhưng rồi thời gian và định kiến đã biến bà thành kẻ tái hiện bi kịch.

Bà quỵ xuống, nước mắt trào ra:

“Tôi… tôi sai rồi. Tôi đã biến ngày vui thành địa ngục. Lan à, tha lỗi cho mẹ. Mẹ bị ám ảnh quá khứ nên hồ đồ.”

Cái kết khiến tất cả rơi nước mắt

Lan sững sờ, rồi òa khóc. Cô bước đến đỡ mẹ chồng dậy, nghẹn ngào:

“Mẹ… con không trách. Con chỉ mong từ nay gia đình mình yêu thương nhau thật lòng, không để định kiến làm khổ ai nữa.”

Cả căn phòng trầm lắng. Những giọt nước mắt rơi xuống không còn là của riêng ai.

Ông Bảy thở dài: “May mà hôm nay chưa muộn. Gia đình nếu cứ mải nhìn vào vết máu trên ga giường, thì sẽ mãi chẳng thấy được tình yêu và sự thủy chung.”

Bà Phượng ôm chặt Lan, gương mặt già nua run run. Lời hứa 40 cây vàng chẳng còn nghĩa lý. Thứ còn lại chỉ là sự thức tỉnh muộn màng, và quyết tâm sửa sai.

Từ đó, bà Phượng thay đổi hẳn. Bà đối xử với Lan như con gái ruột, dịu dàng và bao dung hơn. Câu chuyện ga giường đỏ được giữ kín trong gia đình, như một bài học xương máu.

For Lan, the following months were not easy, but she proved it with her actions: devotion to her husband, filial piety to her mother-in-law, and steadfastness in character. And that was what made everyone respect her, not a stained sheet.