The father sold the land and brought money to his son, but unexpectedly his son’s words made him leave quietly.
Mr. Hai, a thin man with white hair, sat quietly on the porch of his thatched house, his eyes looking far away towards the rice fields in harvest season. The afternoon sun cast a golden light on his haggard face, etched with deep wrinkles from time and hard work. In those eyes, there were so many feelings, so many hopes and also a bit of uncertainty that was hard to name.
These past few days, Mr. Hai’s heart felt like it was on fire. Holding the red book of the land his father left him, he knew that this was his greatest asset, and also the only thing he could give to Hung, the son he had devoted his whole life to raising and educating to become a successful person. Now he was a successful man, with his own family in a splendid city.
He clearly remembers the days when Hung was a child, skinny and weak but his eyes were always bright and eager to learn. Mr. Hai had to struggle with the barren fields, selling each chicken and each bunch of vegetables to have money to send his son to school. He skipped many meals, saved many intact clothes for his son, just hoping that one day his son would escape the poverty that had plagued his life.
Hung did not disappoint his father, he studied well. He graduated from university with honors, then got a job at a large company. After that, he married a rich girl from the city. Since getting married, Hung visited home less often, the phone calls also became less frequent, only polite greetings remained.
The last time Hung came back was during Tet last year, he only stopped by for a moment and then left immediately. Hung wore a luxurious suit, the faint scent of perfume was completely different from the smell of mud and sweat from his grandfather. He spoke to his grandfather hurriedly, his eyes no longer had the affection they used to have, but instead were busy and impatient.
Mr. Hai did not blame his son, he thought he was probably busy. When his children were successful and had social status, that was the greatest happiness for a father. But deep down, he still felt an invisible distance growing between them, a vague sadness that continued to linger.
Now, he was old and weak, no longer able to hold on to this piece of land. Illness tormented him, and the cost of medical treatment kept increasing day by day. He thought, he should sell the last piece of land, get the money for his old age and also leave some for his son, in case he needed it. Although Hung was rich, his father’s money, no matter how little, was also his heart.
The decision was made, Mr. Hai asked a broker to sell the land. The land had been with him all his life, every inch of it was soaked with sweat and tears. Every hoe stroke, every seed sown was his hope, his love for his family, for Hung. Now he had to leave, his heart was heavy.
But thinking about Hung, thinking about how happy he would be to receive this money, his heart warmed again. He believed that no matter how busy he was, no matter how rich he was, the father-son bond was still the strongest. He would bring the money to the city and hand it to his son.
After nearly a month, the land was finally sold. Holding the money in his hand, Mr. Hai felt both relieved and empty. A part of his life had been transformed into green bills, the only meaning of which was to convey his final love for his son.
Early the next morning, Mr. Hai put on an old, worn brown shirt, a faded conical hat, and carried a cloth bag containing a few sets of clothes and the money he had just earned from selling the land. He was both excited and nervous. He would see his son, his wife, and possibly his grandson whom he had never met.
The bus ride to the city was long, but Mr. Hai did not feel tired. He was absorbed in looking at the scenery on both sides of the road, thinking about the future. What would he say to Hung? Would Hung be happy to see him? A satisfied smile appeared on the old man’s lips.
Finally, the car stopped at the city center bus station. Mr. Hai felt lost in the crowded crowd, the sound of honking cars. The city was so big and luxurious, so different from his peaceful village. He had to ask for directions for a long time before he could find the luxury apartment complex where Hung lived.
Standing in front of the skyscraper, Mr. Hai looked up, feeling overwhelmed. Hung’s apartment was on the 20th floor, a place he never thought he would set foot in. He took a deep breath and knocked on the door. The bell rang clearly, completely different from the rustic wooden door knocking in the countryside.
The door opened, and a young, beautiful woman appeared. It was his daughter-in-law, Thao. She looked at him from head to toe with a strange, somewhat reserved look. Mr. Hai awkwardly smiled, his voice hoarse: “Mrs.-in-law… I am Hung’s father.”
Thao seemed startled, then quickly invited him into the house. The apartment was spacious, luxurious with modern, bright furniture. Mr. Hai felt out of place in that lavish space, his hand clutching tightly onto the worn-out cloth bag.
Hung came out of the room and saw him. His face was a little surprised, but quickly returned to normal. “Dad! Why did you come here without telling me?” Hung’s voice sounded a bit annoyed, not the joy he expected.
Mr. Hai felt a little sad, but still tried to keep a smile. “I miss you, and I have something to tell you.” He put the bag down on the chair, his hands shaking. His heart was still full of hope, believing that his son would understand his feelings.
Thao brought out a glass of water, placed it on the table, then sat down on the sofa, arms crossed, looking at him. Her gaze made Mr. Hai feel like an uninvited guest, not a family member.
Hung sat across from him, his eyes glancing over his cloth bag. “Dad, what’s so important that you have to come all the way here? I’m very busy, I have an important meeting coming up.” Hung’s voice sounded cold, mixed with impatience, as if he was bothering him.
Ông Hai nuốt khan, cố gắng trấn tĩnh. “Cha… cha bán mảnh đất ở quê rồi. Cha muốn mang số tiền này lên cho con, để con có thêm vốn làm ăn, mua sắm gì đó cho gia đình.” Ông mở túi, lấy ra cọc tiền đã được buộc gọn gàng, đặt lên bàn.
Tiền vừa đặt xuống, không khí trong phòng như đông đặc lại. Thảo liếc nhìn cọc tiền, rồi lại nhìn sang Hùng với ánh mắt khó hiểu. Hùng nhìn cọc tiền, rồi bất chợt bật cười khẩy, một nụ cười mà ông Hai chưa từng thấy ở con mình.
“Cha bán đất làm gì? Con đã nói bao nhiêu lần rồi, con tự lo được cho bản thân, cho gia đình. Tiền của cha, cha giữ mà dưỡng già. Con không cần.” Hùng nói, giọng nói pha chút bực dọc và cả sự coi thường ẩn giấu.
Ông Hai ngỡ ngàng, tim ông như thắt lại. Ông không thể tin được những lời mình vừa nghe. Cọc tiền nằm đó, trơ trọi giữa không gian sang trọng, như một vật thừa thãi, vô giá trị. Ánh mắt Hùng nhìn cọc tiền như nhìn một thứ gì đó làm vướng bận.
“Con… con nghĩ cha cần tiền hay sao?” Hùng tiếp lời, giọng đầy vẻ khinh thường. “Hay cha nghĩ số tiền này có thể giúp con làm được gì to lớn? Con giờ đã có nhà lầu xe hơi, vợ con là tiểu thư giàu có. Cha nghĩ tiền của cha có thể làm được gì cho con nữa?”
Nghe những lời đó, máu trong người ông Hai như đông lại. Mọi hy vọng, mọi tình yêu thương, mọi sự hy sinh bỗng chốc vỡ tan tành. Ông nhìn vào đôi mắt Hùng, đôi mắt mà ông đã từng thấy lấp lánh sự biết ơn, giờ đây chỉ còn là sự lạnh lùng và xa lạ.
“Cha… cha chỉ muốn giúp con…” Ông Hai cố gắng nói, nhưng giọng ông nghẹn lại, nước mắt bắt đầu chực trào ra. Ông cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật đáng thương trước sự xa hoa và cả sự vô tình của con trai.
“Cha không cần lo cho con đâu. Cha cứ về quê mà sống, giữ lấy số tiền đó mà dưỡng già.” Hùng nói, rồi quay sang nhìn Thảo. “Em thấy không, cha cứ thích lo chuyện bao đồng. Con đã bảo là con không cần mà.”
Thảo mỉm cười nhẹ, không nói gì, nhưng cái cười ấy như một nhát dao cứa vào tim ông Hai. Ông hiểu, trong mắt nàng dâu, ông cũng chỉ là một ông già quê mùa, mang theo những đồng tiền lẻ mọn mà họ chẳng thèm để mắt tới.
Toàn bộ căn phòng như xoay vòng, chao đảo trước mắt ông Hai. Những lời nói của Hùng, dù không gay gắt, nhưng lại sắc bén hơn ngàn mũi dao, đâm thẳng vào trái tim người cha. Ông cảm thấy mình bị chối bỏ, bị sỉ nhục ngay tại chính nơi mà ông hằng mong mỏi được yêu thương.
Ông Hai lặng lẽ cúi xuống, thu lại cọc tiền vào chiếc túi vải sờn cũ. Tay ông run bần bật, nhưng ông cố gắng kìm nén để không làm rơi bất cứ thứ gì. Cảm giác chua chát, tủi nhục dâng lên tận cổ họng.
“Thôi… cha… cha về.” Ông Hai đứng dậy, nói một cách khó nhọc. Ông không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, không muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của con trai, không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào khiến tim ông đau nhói.
Hùng không giữ ông lại. Nó chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay lưng đi vào phòng. Thảo cũng chỉ đứng đó, nhìn ông với ánh mắt vô cảm. Ông Hai bước ra khỏi căn hộ, cánh cửa khép lại phía sau lưng, mang theo sự cô đơn và nỗi thất vọng tột cùng.
Ông bước đi trên hành lang dài của khu chung cư, những bước chân nặng trĩu. Nước mắt ông tuôn rơi lã chã, nhưng ông không dám khóc thành tiếng. Ông sợ ai đó sẽ nhìn thấy, sẽ biết được nỗi đau và sự tủi nhục mà ông đang phải chịu đựng.
“Con ơi là con! Cha đã nuôi con khôn lớn, dạy con nên người. Vậy mà giờ đây, con lại đối xử với cha như thế này sao?” Ông tự hỏi trong thâm tâm, trái tim ông đau đớn như bị xé toạc. Bao nhiêu năm lam lũ, bao nhiêu sự hy sinh, tất cả giờ đây hóa thành con số không tròn trĩnh.
Ông lang thang trên những con phố đông đúc của thành phố, không biết đi đâu, về đâu. Tiếng còi xe, tiếng người ồn ào như bóp nghẹt tâm trí ông. Ông chỉ muốn tìm một nơi nào đó thật xa, thật yên tĩnh để gặm nhấm nỗi đau của riêng mình.
Chiếc túi tiền trong tay ông bỗng trở nên nặng trĩu, không phải vì trọng lượng của những tờ bạc, mà vì gánh nặng của sự hụt hẫng và tuyệt vọng. Số tiền này, lẽ ra là niềm vui, là hy vọng, giờ đây lại là minh chứng cho sự thất bại của ông trong việc nuôi dạy con.
Ở quê, ông có một người bạn già tên Ba, vốn là hàng xóm thân thiết. Ông Ba nhìn thấy sự thay đổi của Hùng sau khi nó thành đạt, nhưng ông chưa bao giờ dám nói ra. Ông chỉ lặng lẽ động viên ông Hai, mong rằng một ngày nào đó, Hùng sẽ nhận ra lỗi lầm của mình.
Về đến nhà, ông Hai nằm vật ra giường, không thiết tha ăn uống. Người ông như tan ra, kiệt sức. Ông nhìn trần nhà trống trải, nước mắt cứ thế chảy dài. Cuộc đời ông, giờ đây dường như không còn ý nghĩa gì nữa.
Trong khi đó, ở thành phố, Hùng quay vào phòng, nét mặt vẫn còn chút bực dọc. Thảo, vợ Hùng, nhìn chồng, im lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi: “Sao anh lại nói với cha như vậy? Dù sao ông cũng là cha anh mà.”
Hùng thở dài, ngồi phịch xuống ghế. “Em không hiểu đâu. Cha cứ thích lo xa, cứ nghĩ con không đủ tiền. Con đã lớn rồi, đã tự lập được rồi, sao cứ phải mang tiền lên cho con làm gì? Tiền đó cha cứ giữ mà dưỡng già.”
“Anh nói vậy là không đúng rồi,” Thảo nhẹ nhàng nói. “Tiền của cha, dù ít hay nhiều, đó cũng là tấm lòng. Ông bán mảnh đất cuối cùng của ông để cho anh đấy. Anh nghĩ xem, nếu không phải thương anh, ông có làm vậy không?”
Lời nói của Thảo như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Hùng. Nó sững người, những lời nói của cha văng vẳng bên tai: “Cha… cha chỉ muốn giúp con…”. Và cả hình ảnh cha lẳng lặng thu lại cọc tiền, bước đi nặng nề.
Hùng bắt đầu nhớ lại những ký ức ngày xưa. Cha cõng nó trên vai đi giữa trời mưa gió, cha nhịn ăn để nó có tiền đóng học, cha thức khuya dậy sớm để làm việc không ngừng nghỉ. Tất cả những hình ảnh đó hiện lên rõ mồn một trong tâm trí Hùng, khiến nó cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng.
“Anh… anh đã sai rồi, Thảo ạ.” Hùng nói, giọng nó run run. “Anh đã quá vô tâm, đã quá coi thường tấm lòng của cha.” Nước mắt Hùng bắt đầu rơi, những giọt nước mắt muộn màng của sự hối lỗi.
“Anh phải về xin lỗi cha ngay đi,” Thảo nói, nhẹ nhàng vỗ vai chồng. “Cha anh đã hy sinh cả đời vì anh, giờ đây cha đã già yếu rồi. Anh không thể để cha buồn lòng như thế được.”
Hùng đứng dậy, lòng nó như lửa đốt. Nó không thể chờ thêm một phút nào nữa. Nó phải tìm cha, phải xin lỗi cha, phải bù đắp lại tất cả những tổn thương mà nó đã gây ra. Nó vội vàng lao ra cửa, bỏ lại sự sang trọng phía sau.
Nó chạy vội đến bến xe, mong tìm được chuyến xe cuối cùng về quê. Trên xe, lòng Hùng nóng như lửa đốt. Nó tự trách bản thân, trách mình đã quá ham danh lợi, quá đề cao vật chất mà quên đi tình cảm thiêng liêng nhất.
Đến làng, trời đã tối mịt. Hùng chạy như bay về nhà. Ánh đèn dầu le lói trong căn nhà tranh cũ kỹ. Bước vào sân, nó thấy ông Hai đang ngồi bên bếp lửa, dáng vẻ cô độc. Trông ông già đi nhiều, tiều tụy hơn hẳn.
“Cha!” Hùng gọi, giọng nó nghẹn ngào.
Ông Hai ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục nhìn Hùng. Ông không nói gì, chỉ nhìn con trai, ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm.
Hùng quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy cha. “Cha ơi! Con xin lỗi cha! Con đã sai rồi! Con đã quá vô tâm, đã đối xử tệ bạc với cha. Con xin lỗi cha!” Nước mắt Hùng rơi lã chã trên vai cha, ướt đẫm cả chiếc áo nâu sờn.
Ông Hai vòng tay ôm lấy Hùng, vỗ nhẹ lưng con. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, ông lại cảm nhận được hơi ấm và sự ăn năn của con trai. Nước mắt ông cũng chảy dài, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của niềm hạnh phúc.
“Đứng dậy đi con. Cha không trách con đâu.” Ông Hai nói, giọng ông vẫn khản đặc, nhưng chứa đựng sự bao dung vô bờ bến. “Cha chỉ mong con sống tốt, sống có ích. Như thế là cha vui rồi.”
Hùng ngước nhìn cha, đôi mắt đỏ hoe. “Con sẽ không bao giờ để cha phải buồn nữa. Con sẽ đưa cha lên thành phố sống với con. Con sẽ chăm sóc cha thật tốt.”
Ông Hai mỉm cười, nụ cười hiền hậu. “Cha già rồi, quen ở quê rồi. Con cứ yên tâm làm ăn. Thi thoảng về thăm cha là cha vui rồi.” Ông vẫn muốn giữ lấy sự tự do của mình, không muốn làm gánh nặng cho con.
Sau đêm đó, Hùng thay đổi hẳn. Nó thường xuyên về thăm cha hơn, gọi điện hỏi han sức khỏe của ông mỗi ngày. Nó dành thời gian đưa cha đi khám bệnh, mua thuốc thang đầy đủ. Mỗi lần về, nó lại mang theo biết bao nhiêu quà cáp, nhưng điều quý giá nhất là sự quan tâm, chăm sóc chân thành.
Mảnh đất của ông Hai, số tiền ấy, cuối cùng cũng được dùng để sửa sang lại căn nhà tranh cũ kỹ, biến nó thành một ngôi nhà nhỏ khang trang hơn, ấm cúng hơn. Hùng không còn nhìn cha bằng ánh mắt coi thường hay xa lạ nữa, mà bằng ánh mắt yêu thương và trân trọng.
Mr. Hai, although still living in the countryside, is now filled with joy. The sadness of the past has been soothed by his son’s love and sincere repentance. He knows that no matter how life changes, the father-son relationship is still the most sacred and eternal thing.
Every time Hung came home, father and son would sit on the porch, looking at the green rice fields together. Mr. Hai told his son stories of the past, memories of a time of hard work but full of love. Hung listened, his heart filled with gratitude and love for his great father. That simple life now became complete and happy.
News
I Bought a House for My Pregnant Mistress—The Day the Baby Was Born I Was Overjoyed, but Upon Seeing the Child’s Face, I Collapsed, Realizing Karma Had Come for Me /dn
I Bought a House for My Pregnant Mistress—The Day the Baby Was Born I Was Overjoyed, but Upon Seeing the…
When My Husband Moved Into His Partner’s Apartment, I Quietly Took The Bedridden Mother-in-Law And Left Her Here. Before I left, I left a word that made everyone’s face sparkle… /dn
When My Husband Moved Into His Partner’s Apartment, I Quietly Took The Bedridden Mother-in-Law And Left Her Here. Before I…
THE RICH BOY TURNED PALE WHEN HE SAW THE BEGGAR WHO LOOKED LIKE HIM, HE DIDN’T THINK HE HAD A BROTHER! /dn
THE RICH BOY TURNED PALE WHEN HE SAW THE BEGGAR WHO LOOKED LIKE HIM, HE DIDN’T THINK HE HAD A…
JUST IN: CHIZ ESCUDERO FINALLY BREAKS SILENCE AFTER BEING FIRED BY PBBM — “I ASKED TO STEP DOWN, BUT I WAS ALREADY OUT /dn
JUST IN: CHIZ ESCUDERO FINALLY BREAKS SILENCE AFTER BEING FIRED BY PBBM — “I ASKED TO STEP DOWN, BUT I…
Tired of Coming Home to Daughters Only, I Finally Had a Son—But the More I Looked at Him, the Less He Looked Like Me. I Left My Family for My Mistress, But When I Returned, My Eldest Daughter Said One Sentence That Froze Me… I Was Too Late /dn
Tired of Coming Home to Daughters Only, I Finally Had a Son—But the More I Looked at Him, the Less…
I always hated my father because he was a motorcycle mechanic and not a doctor or lawyer like my friends’ parents. /dn
I always hated my father because he was a motorcycle mechanic and not a doctor or lawyer like my friends’…
End of content
No more pages to load